GIẢN ĐƠN

Ngày đầu hồ hởi và ngu ngơ
Cứ ngỡ là duyên, rất dại khờ
Cuối đường tỉnh mộng, không tiếc nhớ
Là nợ, ơn trời, đã trả xong.


Sớm nay thức giấc, trời sáng trong,
Ngắm đôi thiên thần ngủ say nồng.
An nhiên đến lạ, lòng chợt ngộ
Duyên đây, vui đấy, giữa chốn này.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

VỘI VÀNG

TẢN MẠN