Nỗi nhớ vu vơ, chẳng rõ bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết gửi về ai. Như một cơn gió lướt qua tim, để lại chút bâng khuâng, chút chênh vênh. Đôi khi, chỉ là một bài hát cũ, một chiều lặng gió, hay một mùa vừa đi qua… mà lòng bỗng dưng nhung nhớ.
Hai con rồi vẫn như xưa. Beauty at max như chưa lấy chồng Mặc ai cứ ngóng cứ trông Bao lần ngõ ý, lòng không đổi dời. Ảnh em vẫn post không ngơi Làm anh cứ thế, chẳng vơi mong chờ. Lẽ ra em phải ơ thờ Cho anh một chút hững hờ rồi thôi. Vài năm rồi sẽ phai phôi Em nơi chốn ấy lứa đôi xum vầy. Anh đành viết tạm như nầy Hai con em vẫn ắp đầy graceful!