TẢN MẠN 3

Xa xôi biết mấy một ly trà Người ngồi lẻ bóng tôi xót xa. Thủ đô se lạnh thêm trống vắng Xin chút hương trà bớt phôi pha.
Nỗi nhớ vu vơ, chẳng rõ bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết gửi về ai. Như một cơn gió lướt qua tim, để lại chút bâng khuâng, chút chênh vênh. Đôi khi, chỉ là một bài hát cũ, một chiều lặng gió, hay một mùa vừa đi qua… mà lòng bỗng dưng nhung nhớ.